Sơn cùng thủy tận nghi vô lộ
Sơn cùng thủy tận nghi vô lộ
* Núi cùng sông hết, cứ ngỡ không còn đường.
Tác giả: Minh Nguyệt Đang
~*~
Mở núi
Còn một tháng mới đến năm mới, kinh thành Vinh Quốc đã tràn ngập màu đỏ, tuyết rơi đúng lúc giống như ông trời đang bắn ra pháo hoa màu trắng, không tăng thêm phần lạnh giá, ngược lại càng thêm vẻ vui mừng.
Thị Vân Đa Nhã ngồi trong xe ngựa, nghĩ rằng bất kể niềm vui của thương nhân bán được hàng hay của đứa trẻ cầm đèn lồng vui đùa cũng không hơn được sự vui sướng trong lòng nàng.
Nàng cuối cùng cũng có thể nhìn thấy hắn.
Thị Vân Đa Nhã nhớ lại hôm qua phụ vương Nam Tĩnh Vương hỏi nàng có muốn đi tham gia tiệc tẩy trần của Bắc Lăng Vương Phỉ Áo hay không, thiếu chút nữa nàng đã không nhấc nổi chân. Cũng vì nàng quá kinh ngạc, quá kích động, vì vậy nàng đứng yên ngốc nghếch không biết nên biểu hiện thế nào. Điều này làm cho Nam Tĩnh Vương tưởng nàng không vui.
Nam Tĩnh Vương không có con trai, chỉ có một con gái, vẫn coi như bảo bối. Thân thể Đa Nhã không tốt, ngày thường rất ít ra khỏi cửa, những người đã từng gặp nàng cũng không nhiều. Thấy Đa Nhã đã mười sáu, đã tới tuổi tìm người để gả, gần đây Nam Tĩnh Vương luôn khuyến khích nàng ra ngoài đi lại. Cho nên mới hỏi nàng có muốn đi yến tiệc của Bắc Lăng Vương không. Nhưng trong lòng, ông không hy vọng Đa Nhã sẽ đi.
Bắc Lăng Vương kia là đường đệ của đương kim Hoàng Thượng, lớn lên bên nhau, tình cảm còn thân hơn huynh đệ ruột thịt, được phong thân vương từ rất sớm, chỉ là hắn không thích việc triều chính, ngoại trừ tước vị thì những cái khác đều không thích dây vào, suốt ngày chỉ lưu lạc giang hồ, hàng năm cứ tới năm mới mới quay về kinh thành thăm mẫu thân. Người như vậy trong mắt Nam Tĩnh Vương chính là hữu danh vô thực, không những không làm nên chuyện mà còn làm hư những người khác.
Sau đó, Đa Nhã đỏ mặt nói nàng có chút nhớ Phượng Vân tỷ tỷ, vì vậy hiện tại mới có thể theo Nam Tĩnh Vương tới Bắc Lăng Vương phủ. Đêm qua, nàng hưng phấn đến mức không ngủ được.
“Nhã Nhi, có phải con khó chịu chỗ nào không, sao mặt lại hồng như vậy?” Nam Tĩnh Vương Phi lo lắng nhìn Đa Nhã, nha đầu này cái gì cũng tốt, chỉ tội thể chất quá kém.
“Không có, không có.” Đa Nhã rất sợ mẫu thân sẽ bắt nàng trở về nghỉ ngơi. Nàng không đỏ mặt vì khó chịu, mà vì nhớ lại năm ngoái, lần đầu tiên gặp Phỉ Áo.
Đó là tại yến tiệc triều đình, vì Đa Nhã đã mười lắm tuổi, mẫu thân của Đa Nhã muốn xin Thái Hậu giúp nàng tìm một hôn sự thích hợp, vì vậy không để ý đến sự phản đối của nàng, ép nàng tới yến hội. Hôm nay nghĩ lại, Đa Nhã lại vô cùng cảm ơn mẫu thân của mình.
Ngày đó, Đa Nhã cúi đầu theo thói quen, chờ Hoàng Thượng đến mới cùng mọi người hô vạn tuế. Khi nàng hướng mắt lên, màu vàng trong mắt cũng bị mờ đi một chút, toàn bộ tâm trí đều bị thân ảnh màu tím kia cuốn đi. Ánh mắt của phần lớn nữ tử xung quanh có lẽ cũng giằng co trên bóng người màu tím đó.
Những nam nhân Đa Nhã gặp ngày thường không phải phụ thân cũng chỉ có người hầu, vì vậy khi nhìn thấy Phỉ Áo, nàng thật sự không ngờ một nam nhân có thể đẹp như vậy. Đa Nhã chỉ liếc nhìn Phỉ Áo một cái rồi không dám nhìn nữa. Nàng nghĩ đôi mắt kia có thể làm người ta chết đuối, mặc dù khi nhìn người khác nó không có bất cứ cảm tình gì, chỉ có mất kiên nhẫn, nàng cũng biết đó là đôi mắt đẹp nhất, sâu nhất, sáng nhất mà nàng từng nhìn thấy. Khi đôi mắt đó nhìn nàng, dường như nó có sức hút, hút tâm trí người ta vào trong, làm người ta đui mù.
Vì vậy, Đa Nhã chỉ có thể nhìn tay hắn, phát hiện thiên hạ không có bàn tay nào đẹp như bàn tay kia, ngón tay thon dài, màu da sáng như bạch ngọc, khi nắm cái chén lộ ra khớp xương, vừa nhìn đã biết rất mạnh mẽ, thậm chí Đa Nhã bắt đầu tưởng tượng bàn tay kia đặt lên mặt mình, nhất thời nàng cảm thấy máu dồn lên mặt, lại càng không dám ngẩng đầu.
Khi yến hội đến hồi kết thúc, Đa Nhã cùng Phượng Vân tới Đức Thắng lâu xem pháo hoa, sau đó nàng nghe thấy Phượng Vân hỏi mình, có muốn tới vấn an Bắc Lăng Vương hay không.
Đa Nhã len lén liếc nhìn Bắc Lăng Vương mỉm cười uống rượu ở bên canh, lắc đầu, nàng không dám. Thật ra Phượng Vân cũng không dám, vì vậy mới cần người để tăng dũng khí, không nói hai lời đã kéo Đa Nhã tiến lên.
Nhìn Phượng Vân và Phỉ Áo bắt đầu trò chuyện, Đa Nhã chỉ cảm thấy suy nghĩ choáng váng, không nghe rõ bất cứ cái gì, chỉ mơ hồ ngửi thấy mùi hương trên người hắn, một mùi bạc hà lạnh lạnh, Đa Nhã nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy khát nước liền cầm chén rượu lên uống một ngụm.
“Nàng cũng tới kính rượu ta sao?” Âm thanh này giống như một búa phá trời, đập thẳng vào ngực Đa Nhã, lúc trước nghĩ toàn thân hắn không chỗ nào không đẹp, không ngờ ngay cả giọng nói cũng làm cho tâm thần nhộn nhạo như vậy, trầm thấp như một khúc nhạc.
Đa Nhã không dám ngẩng đầu, chỉ gật đầu. Phỉ Áo kia lại ngả ngớn dùng ngón tay nâng cằm nàng lên, ép nàng đối mặt với hắn. Động tác này nếu là người khác làm thì vô cùng hạ lưu, nhưng là hắn, Đa Nhã chỉ cảm thấy vừa thẹn vừa mừng, động tác ngả ngớn này lại trở nên vô cùng phong lưu nho nhã.
“Đây là cô nương nhà ai, diện mạo xinh đẹp như vậy, ngay cả tâm hồn của cô vương cũng bị câu đi.” Phỉ Áo cười rộ lên.
Đa Nhã không ngờ hắn sẽ nói như vậy, mặt đỏ tới mức nàng nghĩ chính mình sắp bị thiêu rụi rồi. Phỉ Áo nhẹ nhàng cầm tay Đa Nhã lên, uống rượu trong cái chén mà nàng vừa uống, một hơi cạn sạch. Đa Nhã cắn cắn môi, sắp khóc, không rõ là kích động hay cảm động, chỉ cảm thấy trong mắt không còn nhìn thấy bất kì kẻ nào nữa.
“Được rồi, được rồi, ngươi ít ở đây gây phiền phức cho trẫm.” Khang Duẫn Đế của Vinh Quốc xoa xoa cái trán.
Phỉ Áo thẳng người lên, cúi chào rồi bỏ đi.
Sau này Đa Nhã mới hiểu, hắn cố ý ngả ngớn như vậy là để Hoàng Thượng đau đầu, nhanh chóng thả hắn đi.
Mặc dù biết sự thật tổn thương như vậy, Đa Nhã vẫn nghĩ mình nên vui mừng, ít ra nàng đã từng tiếp xúc với hắn gần như vậy.
Khi Thị Vân Đa Nhã đi theo Nam Tĩnh Vương, nàng có chút căng thẳng giật giật tay áo mình, nhưng nàng vẫn trấn tĩnh hành lễ với Phỉ Áo, yểu điệu yếu ớt gọi một tiếng, “Vương gia”.
Phỉ Áo nhìn Thị Vân Đa Nhã, nhíu đôi mắt, người đẹp như vậy, đương nhiên hắn nhớ rõ. Thừa dịp Nam Tĩnh Vương nghiêng đầu nói chuyện với người bên cạnh, hắn cúi đầu nói bên tai Thị Vân Đa Nhã một câu.
Đa Nhã nghĩ chân mình mềm nhũn rồi, nhìn hắn đầy tà khí nói với mình, “Hôm nay nàng còn muốn kính rượu cô vương sao?” Nàng nghĩ chính mình sắp ngất xỉu rồi, bật người dậy, quay đầu gần như chạy đi.
Khi Đa Nhã bình tĩnh lại cũng đã sau thời gian một chén trà. Nàng không ngờ Phỉ Áo còn nhớ mình, trong lòng còn ngọt hơn ăn mật. Nàng chậm rãi trở về, thấy Phương Vân và mấy cô nương thường qua lại đang chụm vào một chỗ, chỉ chỏ cái gì đó.
“Xem ra thật giống người hoang dã, vừa rồi ta còn thấy trên tay nàng ta có vết trai.” Phượng Vân bĩu môi, nói rất nhỏ nhen.
Đa Nhã nhìn theo ánh mắt Phượng Vân, nhìn thấy Phỉ Áo và một nữ tử vô cùng xinh đẹp đang đứng cạnh nhau, cười cười nói nói, có vẻ rất thân mật. Nhìn phục sức của nàng ta có lẽ là người bên ngoài, vóc người cao gầy, so với nàng còn cao hơn nửa cái đầu, dung nhan như ngọc, da trắng như tuyết, hơn nữa lại có khí thế oai hùng hiên ngang mà Đa Nhã vẫn ao ước.
“Dáng vẻ nàng ta thật xinh đẹp.” Con gái Lại bộ thượng thư, Hạ Lan, nói có chút hâm mộ.
“Đẹp cái gì mà đẹp, nhìn thế nào cũng thấy không có giáo dưỡng, nàng ta và Bắc Lăng Vương nhất định không có quan hệ gì thân thiết lại dám vào ở trong vương phủ, ngay cả một nha hoàn cũng không có, đẹp một chút thì có khác gì.” Phượng Vân bực bội liếc mắt nhìn Hạ Lan, “Ngươi xem nàng ta quấn quýt lấy Bắc Lăng Vương kìa, đúng là thấp hèn, ngươi nói xem có đúng không, Đa Nhã?”
Đa Nhã thấy dáng vẻ vô cùng thân thiết của Phỉ Áo và nàng kia, đã sớm hồn bay phách lạc, tuy đã nghe nói hắn rất phong lưu, nhưng chính mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác. Thị Vân Đa Nhã không nhìn ra bất cứ điểm gì thấp hèn trên người cô nương kia, nàng nghĩ tư thế của nàng ta rất oai hùng hiên ngang, giơ tay nhấc chân đều đẹp đến chói mắt, làm cho nàng cảm thấy tự ti, nghĩ rằng chính mình có lẽ chỉ là một cô gái vô dụng được nuôi dưỡng trong khuê phòng. Đa Nhã nhìn bọn họ trò chuyện vui vẻ như vậy, nhất định có rất nhiều chuyện thú vị để chia sẻ, trong khi nàng và hắn không có bất cứ chuyện gì.
Phượng Vân là người vô cùng hiếu thắng, một mình kéo theo Đa Nhã liều lĩnh đi về phía nữ tử kia và Bắc Lăng Vương. Nhưng khi nàng còn chưa đi tới, Bắc Lăng Vương và nàng kia đã đi về phía khác, Phượng Vân không tiện kéo Đa Nhã đi theo, như vậy quá mức lộ liễu.
Nhưng khi Bắc Lăng Vương xoay người, không biết hắn vô tình hay cố ý, lời nói lại bị Phượng Vân và Đa Nhã nghe được. “Mấy vị thiên kim tiểu thư này nàng nhất định không chịu nổi, tốt nhất là đừng chào hỏi, cô vương nhìn thấy các nàng càng thêm đau đầu.”
Đa Nhã nghe được những lời này của hắn, lập tức giống như bị người ta giáng cho hai cái bạt tai, lỗ tai đều ong ong vang lên, không lậu sau đã tìm cớ bỏ lại Phượng Vân và mấy người kia, một mình ngồi xuống một chỗ. Tới thời gian dự yến, bởi vì nam nữ ngồi cách xa nhau, nên Bắc Lăng Vương tự mình tới sắp xếp chỗ ngồi cho Thượng Quan Vũ Tâm.
“Vũ Tâm, đây là quận chúa Đa Nhã của Nam Tĩnh vương phủ, nàng ngồi cùng nàng ấy đi.” Phỉ Áo đưa Thượng Quan Vũ Tâm tới trước mặt Đa Nhã. Đa Nhã chỉ cảm thấy đôi kim đồng ngọc nữ trước mặt cực kỳ chướng mắt.
“Quận chúa, đây là bạn cũ từ phía nam tới của cô vương, nhờ nàng chăm sóc nhiều hơn.”
Đa Nhã không biết vì sao Bắc Lăng Vương lại tìm tới mình, nhưng nể mặt hắn, nàng không cách nào từ chối, chỉ có thể trắng bệch cười một cái.
“Quận chúa khó chịu sao, sắc mặt sao lại trắng như vậy?”
Đa Nhã cảm thấy hắn đã nhìn ra tâm tư của mình còn muốn trêu chọc, khó trách phụ vương nói nam nhân trên đời đều đáng ghét.
Thượng Quan Vũ Tâm là nữ nhân giang hồ, hiện nay là mỹ nhân tiếng tăm lừng lẫy trong chốn võ lâm, phụ thân là chưởng môn kiếm phái Nam Hải, coi như được sinh ra trong danh môn, nhưng ngay khi nhìn thấy Phỉ Áo, một lòng si mê, ngàn dặm xa xôi đuổi theo tới kinh thành, muốn Phỉ Áo hoàn thành trách nhiệm chủ nhà. Tuy nàng biết Phỉ Áo là người kinh thành, nhưng không ngờ nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong chốn võ lâm lại chính là Vương gia Vinh triều.
Tự tin tràn đầy trong lòng nàng có chút lung lay, nhìn các thiên kim muôn hồng nghìn tía trước mắt, nàng cũng có chút rụt rè, khác biệt giữa các nàng rõ ràng như trắng với đen, nàng không dung nhập được nhưng vẫn muốn là một phần trong cuộc sống của Phỉ Áo.
Phượng Vân nghe được Bắc Lăng Vương giới thiệu thân phận của Thượng Quan Vũ Tâm, đoán chừng cũng không phải thiên kim nhà quan gì, đại khái chỉ là một nữ tử võ lâm, suốt ngày chém chém giết giết, Phượng Vân khinh thường nhất loại xuất thân này, cũng không sợ đắc tội Thượng Quan Vũ Tâm, lời nói không khỏi khó nghe, chẳng kiêng nể gì khiến mặt mũi Thượng Quan Vũ Tâm không khỏi thấp đi.
Thượng Quan Vũ Tâm không ngờ những thiên kim nhà giàu có này lại có cái miệng tổn thương người như vậy, nhưng cũng không tiện kể lể với Phỉ Áo, như vậy có vẻ mình không nể mặt người ta. Nàng thấy vị quận chúa Đa Nhã này chỉ vùi đầu ăn, không thâm sâu địch ý với nàng như những người khác, liền muốn tiêu diệt từng bộ phận, bắt đầu từ chỗ yếu. “Quận chúa, dùng canh đi.” Thượng Quan Vũ Tâm thấy Đa Nhã vùi đầu ăn, lại không ăn rau, vì vậy nàng đưa một bát canh tới.
Thị Vân Đa Nhã bị lời nói của nàng ta làm cho giật mình, bỗng nhiên ngẩng đầu, gần như vậy khiến nàng nhìn rất rõ dung nhan của nàng ta, sự kiềm chế của nàng ta, rộng lượng của nàng ta, trong mắt Đa Nhã đều là khuyết điểm, vì sao nàng ta không hẹp hòi một chút, tính tình khó chịu một chút, diện mạo xấu xí một chút? Đa Nhã không cam lòng. Khoảng cách quá gần, bị đôi mắt to của Thượng Quan Vũ Tâm làm giật mình, ma xui quỷ khiến, Đa Nhã đưa tay đẩy, bát canh nóng đổ vào ống tay áo của Thượng Quan Vũ Tâm, đau tới mức sắc mặt Thượng Quan Vũ Tâm lập tức thay đổi.
Đa Nhã nhìn họa do mình gây ra, gần như xông ra khỏi yến tiệc, chạy lên xe ngựa như bị chó đuổi, bảo đánh xe nhanh chóng về vương phủ.
Đuổi tận
Về tới phòng, Đa Nhã nhào lên giường, không dám nghĩ lại chuyện vừa xảy ra. Nàng nhìn hai tay mình, thật sự không ngờ mình lại làm ra hành động thấp kém làm người khác bị thương như vậy. Lúc đó, phản ứng đầu tiên là nàng nên nhận lỗi với Thượng Quan Vũ Tâm, nhưng hình ảnh nàng ta nói cười thân thiết với Phỉ Áo làm nàng nghẹn họng, không chịu nhận lỗi.
Khi Phỉ Áo nhìn thấy Thượng Quan Vũ Tâm thì dường như nàng đã khóc sướt mướt một lúc lâu, sai người hầu bẩm báo lại chuyện vừa xảy ra, vẻ mặt hắn tái xanh. Mọi ngày, mọi người đều thấy hắn mỉm cười, nhìn hắn bỗng nhiên biến sắc như vậy, đều nghĩ không tốt, âm thầm lo lắng cho Đa Nhã.
Lúc đó, Đa Nhã trở lại phủ cũng không chịu ăn uống, nàng hận mình sao lại thấp kém như vậy, vì sao lại khắc nghiệt với một người con gái vô tội như vậy, nhưng nhớ tới vẻ xứng đôi của Thượng Quan Vũ Tâm và Phỉ Áo, nàng lại cảm thấy hận nàng ta, nghĩ nàng ta bị nóng là đáng đời, mâu thuẫn như vậy làm thân thể vốn đã không tốt của Đa Nhã lại càng thêm yếu ớt.
Ngày tiếp theo, Đa Nhã hoàn toàn không muốn xuống giường, trời trở lạnh, tâm cũng lạnh, trái tim Đa Nhã héo mòn, khuôn mặt Thượng Quan Vũ Tâm đẹp như vậy, hơn nữa nàng ta còn có thể đi khắp giang hồ với Phỉ Áo, Đa Nhã nghĩ mình chắc chắn không thể thắng được Thượng Quan Vũ Tâm. Mặt trời lên cao, nàng ngồi yên trên giường, ôm lấy chăn bông, cho đến khi…
“Rầm” một tiếng, cửa khuê phòng của Đa Nhã bị đẩy ra, “Quận chúa, quận chúa…”
Thứ Đa Nhã thấy chính là Phỉ Áo đang tức giận và nha hoàn Hoàn Nhi thở hổn hển, “Quận chúa, em, Vương gia, ngài ấy…”
“Lui xuống.” Trong cơn tức giận của Phỉ Áo, Hoàn Nhi sợ đến mức tông cửa xông ra, còn Đa Nhã ôm chăn bông không ngừng lùi vào trong giường, nhìn Phỉ Áo nổi giận đùng đùng, nàng vừa sợ vừa chua xót, người ta vì người trong lòng mà khởi binh hỏi tội nàng.
“Hiện giờ nàng biết sợ rồi? Lúc đó nàng làm vậy với Vũ Tâm sao không nghĩ tới?” Phỉ Áo lạnh lùng nghiêm mặt.
Vũ Tâm, thật thân mật nha. Đa Nhã đau khổ nhắm mắt.
“Mở mắt ra, nhìn bản vương.” Phỉ Áo ngồi xuống cạnh giường, lấy tay nâng mặt Đa Nhã lên, ép nàng nhìn thẳng vào hắn. “Bản vương cho nàng một khắc, thay y phục tới nhận lỗi với Vũ Tâm, nếu không…” Hắn không cần nói xong, để lại một câu lơ lửng như vậy rất có hiệu quả uy hiếp với Đa Nhã.
Nước mắt uất ức của Đa Nhã chảy ra, nàng biết Phỉ Áo không dám làm gì nàng, nhưng tước vị của phụ vương là vương gia khác phái, địa vị trong lòng Hoàng Đế đương nhiên kém hơn Phỉ Áo, tuy Đa Nhã được nuôi lớn trong khuê phòng nhưng cũng biết có một số người không thể trêu vào. Nàng thấy Phỉ Áo xoay người ra khỏi cửa, lập tức nhảy xuống giường, gọi Hoàn Nhi vào rửa mặt chải đầu, kết một búi tóc đơn giản, cài một cây trâm ngọc, chưa tới một khắc Đa Nhã đã cắn răng, túm váy chạy ra ngoài.
Phỉ Áo nhìn Đa Nhã mặc váy đỏ tươi, khoác áo lông cáo trắng hổn hển chạy tới, nhìn đôi má phấn như bạch ngọc của nàng vì vận động mà có thêm chút sắc hồng, nàng lúc này thật mảnh mai, xinh đẹp đến đáng chết. “Đi thôi.” Phỉ Áo thô bạo nói với Đa Nhã, ý đồ che dấu sự mềm lòng của hắn, sải bước mà đi.
Tại phủ Bắc Lăng Vương, khi Thượng Quan Vũ Tâm nhìn thấy Thị Vân Đa Nhã và Phỉ Áo, một trước một sau đi tới, cảm thấy rất kinh ngạc, hắn thật sự khởi binh hỏi tội sao. Điều này làm cho Thượng Quan Vũ Tâm bất an trong lòng, theo lý mà nói, chuyện như thế này, cũng lắm thì sau này không qua lại nữa, nhưng hoàn toàn không cần khởi binh tới cửa hỏi tội, quá đắc tội với người. Chỉ có thể nói Phỉ Áo hắn rất coi trọng chuyện này, nhưng Thượng Quan Vũ Tâm không biết hắn thật sự coi trọng sự uất ức của mình hay coi trọng thứ khác.
“Quận chúa Đa Nhã.” Trượng Quan Vũ Tâm hành lễ trước.
Đa Nhã nhìn Phỉ Áo, thấy hắn đang lườm mình, “Xin lỗi.” Đa Nhã nhỏ giọng nói.
“Nghe không rõ.” Giọng nói Phỉ Áo truyền tới từ phía sau Đa Nhã, hô hấp phả lên cổ nàng, làm nàng sợ nổi da gà. “Thượng Quan cô nương, xin lỗi, hôm đó ta quá thất lễ.” Câu nói rất quy củ nhưng trong lòng nàng không cần phải nói có bao nhiêu uất ức, nàng là hòn ngọc quý trên tay Nam Tĩnh Vương, chưa bao giờ phải ăn nói khép nép như vậy với người khác.
“Không phải, nhất định là lỗi của Vũ Tâm.” Thượng Quan Vũ Tâm khiêm nhường.
“Vũ Tâm, đây không phải là lỗi của nàng, cũng là nàng ta lòng dạ hẹp hòi.” Phỉ Áo ôn hòa nói với Thượng Quan Vũ Tâm, ngữ khí kia cách biệt một trời một vực khi nói với Đa Nhã.
“Ta..” Thị Vân Đa Nhã muốn rời khỏi đây.
“Câm miệng.” Phỉ Áo lại lạnh lùng quát nàng.
“Ngươi…” Đa Nhã vừa tức vừa ức.
“Vương gia, người đừng như vậy, quận chúa, mời đến Nguyệt Ảnh lâu uống chén trà cho ấm người đi.” Thượng Quan Vũ Tâm vội vàng giảng hòa.
“Không, ta…” Phần sau tự động biến mất trong cái nhìn hằm hằm của Phỉ Áo. “Đa tạ Thượng Quan cô nương.” Đa Nhã âm thầm thở dài trong lòng, thích làm gì thì làm đi.
Trong Nguyệt Ảnh lâu, phần lớn câu chuyện đều xoay quanh Phỉ Áo và Thượng Quan Vũ Tâm, Đa Nhã chỉ cảm thấy trong miệng khô khốc, cái gì cũng không muốn nói. Bên tai toàn là lời Phỉ Áo ca ngợi Thượng Quan Vũ Tâm, cái gì mà “Vũ Tâm, không ngờ nàng pha trà thật ngon”, các loại như vậy.
Thị Vân Đa Nhã không nhịn được nữa, cảm thấy sự tồn tại của mình thật dư thừa, “Ta muốn về nhà.”
Phỉ Áo im lặng nhìn Đa Nhã, đến mức Đa Nhã cảm thấy bắt đầu ngứa ngáy khó chịu rồi mới nói: “Bản vương tiễn ngươi.”
“Không cần, không cần, ta có thể…” Đa Nhã liên tục xua tay, chỉ hy vọng đừng nhìn thấy hắn làm tim mình bị thương mà thôi.
“Bản vương không muốn Nam Tĩnh vương gia mắng ta không có đạo đãi khách.” Phỉ Áo cười cợt nói.
“Có đạo đãi khách ở chỗ nào vậy?” Nhưng câu này Đa Nhã không dám nói ra.
Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, Thượng Quan Vũ Tâm nghĩ vừa rồi Phỉ Áo thân mật với mình đều là diễn cho Thị Vân Đa Nhã nhìn, chẳng lẽ nàng đã nghĩ quá nhiều.
Phủ Nam Tĩnh Vương.
“Vương gia, xin dừng bước.” Khi xe ngựa tới trước vương phủ, Đa Nhã nói với Phỉ Áo.
Phỉ Áo liếc mắt nhìn nàng, tiếp tục hướng vào trong, thấy nàng đứng yên bất động, vì vậy hắn dứt khoát ôm thắt lưng nàng đi vào. Đa Nhã giãy thế nào cũng không ra được, thấy người hầu trong phủ đều nhìn bọn họ chằm chằm, nàng xấu hổ không dám ngẩng đầu, để Phỉ Áo ôm lấy nàng vào trong phòng. Đa Nhã cũng không biết vì sao nàng không phản kháng hành động ngả ngớn này của hắn, trong lòng còn âm thầm chờ đợi. Khi vào tới khuê phòng, Đa Nhã ngã ngồi lên giường, lại cảm thấy sợ, không biết người hầu sẽ nói chuyện này thế nào, nếu phụ thân và mẫu thân biết thì làm sao bây giờ? Bọn họ luôn có chút khinh thường sự phong lưu của Phỉ Áo, càng không cần nói đến chuyện nữ nhi của bọn họ và Phỉ Áo náo loạn ra chuyện như thế này.
Phỉ Áo ngồi xuống mép giường, không thể chịu được tiểu nữ nhân này lại dám coi thường mà đờ người ra trước mặt hắn. Vì vậy hắn dùng tay nâng mặt nàng lên, không ngờ, nhìn nàng gần như vậy làm hắn muốn nếm thử cảm giác của đôi môi như cánh hoa của nàng, mà hắn thì luôn luôn làm bậy.
Phỉ Áo cúi đầu, hôn lên môi nàng, Đa Nhã khiếp sợ trừng mắt nhìn hắn, tên đăng đồ tử này muốn làm gì? Tuy nàng có trông đợi nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện khác người này. Đa Nhã chưa từng có kinh nghiệm, bị hắn tạo ra trên người những ảnh hưởng khó hiểu. Nàng vô lực nhắm mắt lại, nụ hôn của hắn biến từ nhẹ nhàng thành cướp đoạt, cuồng dã. Đa Nhã trầm mê trong sự nhiệt tình của hắn, không ngừng run rẩy, lúc này, môi Phỉ Áo đã rời đi, cuối cùng Đa Nhã cũng có thể hô hấp. Nhưng ảnh hường mà Phỉ Áo tạo ra trên người nàng lại dồn dập kéo tới, nàng hoàn toàn không biết phải ngăn cản hắn thế nào. Bàn tay Phỉ Áo tiến vào trong vạt áo Đa Nhã, dùng răng cắn đứt cái yếm của nàng, sau đó vùi đầu trước ngực nàng.
“Tiểu thư, tiểu thư…” Tiếng gọi khẩn cấp của Hoàn Nhi vâng lên ngoài cửa.
Thủy sắc
Đa Nhã giật mình bừng tỉnh, cúi đầu thấy quần áo mình không chỉnh tề, vội vàng dùng chăn cuốn lấy, xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Còn Phỉ Áo vì bị người khác làm phiền mà càng thêm buồn bực.
“Bảo nàng ta đừng vào.” Giọng nói Phỉ Áo vì dục vọng không được giải quyết mà khàn khàn.
“Hoàn Nhi, em, em đừng vào vội.” Đa Nhã dùng ánh mắt cầu xin Phỉ Áo rời đi, còn hắn lại giật chăn bông ra, chậm rãi buộc lại cái yếm cho Đa Nhã.
“Đừng…” Đa Nhã xấu hổ bối rối.
“Ngươi nhanh đi đi, xin ngươi.” Đa Nhã thấp giọng cầu xin.
“Quận chúa Đa Nhã tâm cao khí ngạo lại cầu xin ta.” Phỉ Áo muốn cười, Đa Nhã sợ hắn cười quá lơn tiếng, dùng tay che miệng hắn.
Phỉ Áo nâng mặt Đa Nhã lên, dùng ngón tay nhẹ vuốt gương mặt nàng, “Đừng làm ta tức giận, nếu không lần sau ta sẽ không buông tha cho nàng dễ dàng như vậy, nhớ kỹ, sau này khách khí với Vũ Tâm một chút.”
Thì ra tất cả những gì hắn làm là để nghiêm phạt nàng, nhất định hắn đã sớm nhìn ra tâm tình của nàng, biết nàng không chống cự được, vì vậy mới nhục nhã nàng, giống như nàng có thể gọi thì đến đuổi thì đi. Đa Nhã khóc không ra nước mắt, “Không có sau này.” Đa Nhã quay mặt đi, Phỉ Áo từ cửa sổ phi thân ra ngoài.
“Quận chúa, người, tóc của người, miệng của người…”
Đa Nhã vội vàng ngồi xuống trước gương đồng, phát hiện búi tóc rối tung, môi có chút sưng đỏ, “Hôm nay ăn ớt cay, vì vậy…”
Hoàn Nhi không thật sự tin, bởi vì Đa Nhã quá không bình thường, sắc mặt đỏ bừng. “Quận chúa, vừa rồi người nói chuyện với ai vậy?”
“Không có, có thể là ta nói mơ chăng.” Đa Nhã chột dạ không dám nhìn Hoàn Nhi.
“Vâng, quận chúa, Hoàn Nhi hầu hạ người rửa mặt chải đầu.” Quận chúa không muốn nói, hạ nhân đương nhiên không thể tiếp tục hỏi.
Những ngày tiếp theo của Đa Nhã vừa yên ổn vừa náo nhiệt, năm mới sắp đến, người người bận rộn, khi nhàn hạ, thỉnh thoảng Đa Nhã nhớ tới những chuyện xảy ra gần đây, mặc dù những chuyện kia không làm người ta vui vẻ, nhưng dù sao cũng coi như giữa nàng và Phỉ Áo có sự liên hệ.
Tiết nguyên tiêu.
“Quận chúa, hôm nay người thật là đẹp, không tiểu thư nào trong kinh thành có thể so được với quận chúa.”
Hôm nay Đa Nhã mặc váy màu xanh lam, cổ áo và cổ tay có lông chồn cực phẩm màu trắng, do ban đêm giá rét, Hoàn Nhi còn chọn một chiếc áo choàng màu trắng cho nàng, làm cho Đa Nhã càng thêm cao quý, uyển chuyển.
“Nhã Nhi định làm cho tất cả công tử trong kinh thành đến quỳ dưới váy con sao?” Lúc này, Nam Tĩnh Vương đã đi tới.
“Phụ vương —-” Đa Nhã chà chà chân, “Phụ vương ăn hiếp Nhã Nhi, con chỉ muốn nhìn cảnh tượng vui vẻ của tiết nguyên tiêu trong kinh thành một chút mà thôi.”
Vương phi liếc nhìn Đa Nhã đầy ẩn ý, “Chỉ như vậy thì tốt rồi.”
Đa Nhã nghe lời mẫu thân nói xong thầm lè lưỡi, nàng chưa từng tới hội đèn lồng, ngại những nơi ầm ĩ, nhưng năm nay vì ôm một tia hy vọng có thể gặp Phỉ Áo, nên biết cảnh tượng như vậy làm nàng không dễ chịu, nàng vẫn muốn đi.
Hội đèn lồng đêm rằm tháng riêng, cửa hàng bán đèn lồng, chơi đố đèn xếp thành một hàng dài rực rỡ, nơi nơi là ánh đèn, trên con sông trong thành cũng đầy hoa đăng, rất chói lọi. Đa Nhã dẫn theo Hoàn Nhi bước trong dòng người.
“Hoàn Nhi, em xem chiếc đèn khảm ngọc lưu ly kia, thật đẹp.” Đa Nhã vui vẻ chỉ vào một chiếc đèn khảm ngọc lưu ly hình lá sen.
“Ông chủ, xin hỏi bao nhiêu tiền?”
“Xin lỗi, đèn này không bán, nếu cô nương đoán trúng câu đố trên đèn, sẽ được miễn phí.”
“Thật sao? Mau đưa đèn lại đây để ta xem sao.” Đa Nhã nóng lòng muốn thử, không ngờ hội đèn lồng còn có nhiều trò chơi thế này. “Lưỡng tâm chi ngoại vô nhân tri.” Đa Nhã nhớ câu đố, nhíu mày chăm chú nghĩ.
“Phỉ đại ca, ngươi xem chiếc đèn kia thật đẹp.” Thượng Quan Vũ Tâm cũng chỉ vào chiếc đèn ngọc lưu ly mà Đa Nhã thích.
“Chúng ta tới xem đi, ông chủ, đèn này bán thế nào?”
“Vị công tử này nếu đoán đúng câu đố, lão sẽ không lấy tiền, nếu đoán không đúng, ngàn vàng không bán.” Trong giọng nói ông lão có chút tự hào.
Nghe được giọng nói khắc cốt ghi tâm, Đa Nhã rất nhanh quay đầu lại nhìn, chính là Phỉ Áo và Thượng Quan Vũ Tâm. Thượng Quan Vũ Tâm dưới ánh càng thêm quyến rũ, càng như tiên nữ giáng trần.
“Thì ra là quận chúa Đa Nhã. Lâu ngày không gặp, quận chúa không bước khỏi khuê phòng hôm nay cũng có nhã hứng đi rước đèn? Hội đèn năm nay đúng là náo nhiệt rồi. Còn xin quận chúa đưa cấu đố cho ta xem.”
Đa Nhã không cam lòng đưa câu đố cho Phỉ Áo, sau khi xem xong, khóe miệng hắn mỉm cười, “Ông chủ, mau gỡ đèn xuống, ta biết đáp án.”
Đa Nhã vừa kinh ngạc lại vừa tức, đến giờ nàng còn chưa nghĩ ra đáp án.
“Quận chúa có thể nghĩ ra đáp án không?” Phỉ Áo biết rõ còn cố hỏi.
“Hừ.” Đa Nhã quay đầu không nhìn hắn. Bây giờ nàng cũng không biết vì sao nàng có thể thích người tính tình xấu xa như vậy.
“Tâm hữu linh tê nhất điểm thông, ta đoán có đúng không, ông chủ?”
“Đúng, rất đúng, vị công tử này diện mạo bất phàm, đèn này đưa ra rất đáng giá.” Ông chủ vui mừng lấy đèn xuống.
Phỉ Áo cố ý lung lay chiếc đèn trước mặt Đa Nhã. “Làm thật tinh xảo, hình dáng cũng rất đẹp.”
Đa Nhã thấy đèn dừng trước mặt mình, mà mình lại là người nhìn thấy trước, trong lòng không khỏi nghĩ, chẳng lẽ hắn muốn tặng cho mình? Đáng tiếc khóe miệng Đa Nhã còn chưa nhếch lên, chợt nghe Phỉ Áo nói.
“Đèn này tặng nàng, Vũ Tâm.” Phỉ Áo vừa nói vừa đưa đèn cho Thượng Quan Vũ Tâm.
Trong lòng Thượng Quan Vũ Tâm có chút kinh ngạc, nhưng trên mặt lại không che dấu được vui sướng, nàng lắc đầu, Phỉ Áo có lòng với nàng là đủ rồi. “Quận chúa Đa Nhã nhất định cũng thích, nên tặng cho quận chúa đi.”
“Lần trước nàng ấy làm nàng bị thương, làm tay nàng đau nhiều ngày, cái này coi như nàng ấy xin lỗi nàng đi.”
Lời này làm Đa Nhã đứng yên tại chỗ, không dám lên tiếng, ngay cả lời biện minh rằng nàng là người nhìn thấy trước cũng không dám nói. Nhưng nàng nghĩ, nàng xin lỗi Thượng Quan Vũ Tâm hay không, cần gì Phỉ Áo quan tâm.
“Quận chúa cũng nghĩ vậy chứ?” Phỉ Áo quay đầu nhìn Đa Nhã, ánh mắt tràn ngập uy hiếp.
Đa Nhã cắn cắn môi, “Hừ” một tiếng. Kéo Hoàn Nhi nghênh ngang bỏ đi.
“Phỉ đại ca, đèn này vẫn nên đưa cho quận chúa đi.” Tuy Thượng Quan Vũ Tâm không phải xuất thân quan lại, nhưng cũng biết những việc vụn vặt trên quan trường cực kỳ phức tạp, cũng không hy vọng Phỉ Áo đắc tội một vương gia khác.
“Không sao, những thứ đồ chơi này nàng ấy còn sợ không có hay sao?” Phỉ Áo cười trấn an Thượng Quan Vũ Tâm.
Hai người tiếp tục đi dạo hội đèn lồng, Phỉ Áo cố gắng thực hiện hết trách nhiệm chủ nhà, những cuối cùng không tìm được bóng dáng Đa Nhã trong hội đèn nữa. Nhớ tới bộ dạng như con mèo nhỏ bị chọc giận mà không dám cãi lại của nàng, rất thú vị. Đặc biệt mỗi lần tức giận, gương mặt hồng hồng đặc biệt chọc người yêu mến.
Qua tháng giêng, từ trên xuống dưới Bắc Lăng vương phủ bắt đầu chuẩn bị tiệc mừng thọ cho lão Vương phi, lần này Phỉ Áo mời rất nhiều khách khứa, theo lý mà nói thì lần này cũng không phải đại sinh, những năm trước Bắc Lăng vương phủ vẫn theo lệ cũ, vì vậy những người nhận được thiệp mời cảm thấy rất kỳ quái. Nhưng có thể qua lại với Bắc Lăng vương phủ, không ai có thể từ chối.
Ngày thọ yến, khi người hầu truyền báo Nam Tĩnh Vương gia cùng Vương phi đến, Phỉ Áo nhìn phía phía sau bọn họ một cái, lại không tìm được bóng dáng Đa Nhã. Vẻ mặt hắn không khỏi trầm xuống, không nhịn được mà mở miệng hỏi, “Vương gia, hôm nay lệnh ái không tới sao?”
“Thứ lỗi, thứ lỗi, tiểu nữ hôm trước nhiễm phong hàn, vì vây… xin Vương gia chuyển lời tới Vương phi, xin thứ lỗi.” Nam Tĩnh vương gia trả lời.
“Quận chúa nhiễm phong hàn?” Phỉ Áo lập lại lời này một lần, lại thấy Nam Tĩnh Vương xấu hổ cười cười, trong lòng liền hiểu ra, “Vừa vặn hai ngày trước thái y gửi ít thuốc chữa phong hàn cho mẹ ta, vô cùng hiệu nghiệm, ngày mai ta sẽ phái người đưa tới phủ.” Phỉ Áo không xưng cô nói vương trước mặt Nam Tĩnh Vương, biểu hiện là vãn bối tôn trọng tiền bối, chỉ là hành động này có ý nghĩa sâu xa hơn hay không thì không ai biết được. Nói chung, trước giờ Nam Tĩnh Vương tới quý phủ của hắn làm khách chưa từng nhận được đãi ngộ như vậy. Hắn nơi nơi sai bảo người hầu hầu hạ hai vợ chồng Nam Tĩnh Vương thật tốt.
Tận tâm
Ngày tiếp theo, phủ Bắc Lăng Vương phái người tới phủ Nam Tĩnh Vương, nhưng người tới không phải hạ nhân, mà chính là Bắc Lăng Vương. Thời gian vừa vặn là khi vợ chồng Nam Tĩnh Vương rời khỏi phủ, hạ nhân cũng không biết đối phó thế nào, chỉ có thể nói “Vương gia vương phi đều đã ra ngoài.”
Nhưng đây chính là điều mà Phỉ Áo muốn, lúc này một mình hắn gặp Đa Nhã sẽ tự nhiên hơn, trong phủ chỉ còn một mình nàng là chủ nhân, hạ nhân cũng không dám ngăn cản.
“Quận chúa nhà ngươi đâu?”
“Quận chúa đang ở “Nghệ Hinh Đình” ạ. Để tiểu nhân đi trước bẩm báo.” Gã sai vặt có vẻ thông minh.
Nhưng Phỉ Áo cũng không ngồi một chỗ uống trà chờ đợi, ngược lại đi theo gã sai vặt tới Nghệ Hinh Đình, gã sai vặt kia cũng không dám nói gì thêm.
Vì vậy, ngay sau khi Đa Nhã nghe gã sai vặt bẩm bảo, nàng lập tức nhìn thấy Phỉ Áo, đương nhiên không cách nào nói không gặp.
“Tiểu quận chúa, hôm nay thân thể đã khá hơn chưa?”
Đa Nhã bị một tiếng “tiểu quận chúa” của hắn làm cho run lên, trong cách gọi ẩn chứa rất nhiều thân thiết, nàng và hắn còn chưa đến quan hệ này. Hơn nữa Đa Nhã không rõ vì sao Phỉ Áo lại đến, cũng không biết hắn hỏi câu này là có ý tứ gì, chẳng lẽ vì buổi thọ yến ngày hôm qua của mẹ hắn? “Phụ vương và mẫu thân đã ra ngoài rồi.” Đa Nhã trả lời vòng vo.
“Xem ra sắc mặt quận chúa không tệ, không giống bị nhiễm phong hàn. Cô vương nghe nói quận chúa bị bệnh, còn đặc biệt mang thuốc tới, không ngờ…” Lời này rốt cuộc cũng tác động tới Đa Nhã, hắn chính là đang hướng về phía nàng.
Đa Nhã vừa nghe, trong lòng đã thầm nghĩ không tốt, quả nhiên là sự kiện kia, nhưng nàng nhận thấy mình cũng không thất lễ, chẳng lẽ tất cả những cuộc xã giao trong kinh thành nàng đều phải đi, vậy sẽ mệt muốn chết, bình thường nàng vẫn dùng cớ thân thể không khỏe để từ chối, hôm nay Phỉ Áo bỗng nhiên lại tới cửa hỏi tội. “Ta…”
“Quận chúa không định nói hôm nay bệnh đã khỏi rồi chứ, người ta nói bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, quả nhiên chưa tới một ngày mà đã khỏi rồi.” Ngữ điệu của Phỉ Áo biến từ trêu chọc thành lạnh như băng, hiển nhiên là đang nói, bản vương biết nàng nói dối.
Da mặt Đa Nhã mỏng, nói dối bị người ta túm gáy, lập tức luống cuống, “Ta…” Nói còn chưa dứt lời đã bị Phỉ Áo chặn họng.
“Không phải là cắn vào lưỡi rồi chứ?”
“Ta không sinh bệnh, nhưng ta không muốn đi, không được sao?” Đa Nhã cũng bốc hỏa.
“Bởi vì chuyện ở hội đèn lồng sao? Nàng đang tức giận hay ghen tị?” Phỉ Áo để gần mặt vào mặt nàng, thấy nàng tức giận, sắc mặt hắn lại càng vui vẻ hơn, còn giống như đang đắc ý.
Bị hơi thở nam tính tinh khiết của hắn vây quanh, hai gò má Đa Nhã ửng đỏ, “Ta, ngươi ít dát vàng lên mặt mình đi.”
“Vậy nàng không có lý do gì lại không đến chúc thọ mẹ ta?”
“Ta không muốn đi, không được sao?” Đa Nhã trừng mắt.
“Bất cứ ai cũng có thể không đi, chỉ có nàng là không được.” Phỉ Áo nhìn Đa Nhã.
“Vì sao?” Đa Nhã bị làm cho hỗn loạn.
“Hôm nay, nàng phải đi bù.” Phỉ Áo không trả lời vấn đề của Đa Nhã, chỉ kéo tay nàng đi ra ngoài.
“Vì sao?” Đã Nhã đỏ mặt, tay bị hắn kéo, bên cạnh có nhiều người như vậy, nàng ngượng ngùng, càng không chịu đi.
“Không vì sao cả.” Phỉ Áo nắm tay nàng thật chặt.
“Ta không đi.” Đa Nhã bĩu môi.
“Nàng muốn để mọi người biết chuyện chúng ta làm hôm đó sao?” Phỉ Áo chớp chớp mắt nhìn nàng.
Đa Nhã bất chợt chưa nhớ lại, “Chúng ta làm gì?”
Đôi mắt Phỉ Áo liếc về phía ngực nàng, Đa Nhã lập tức nhớ lại chuyện hắn nói, thật sự không ngờ giữa bàn dân thiên hạ mà hắn dám nói ra, còn dùng để ép bức mình, Đa Nhã hận không thể vạch trần gương mặt tuấn mỹ kia.
“Ta không nhớ rõ.” Đa Nhã muốn giả ngu.
Bàn tay đang kéo Đa Nhã bông nhiên buông ra, vươn tới ôm nàng vào lòng. Hoàn Nhi ở bên cạnh hoàn toàn kinh ngạc. Đa Nhã bị hắn kéo vào lòng liền luống cuống tay chân, tên này thật sự không sợ trời không sợ đất, nhưng nàng sợ nha, chuyện này liên quan đến danh dự của con gái đấy.
“Ta đi theo ngươi, ta đi theo ngươi.” Đa Nhã thấp giọng cầu xin.
Phủ Bắc Lăng Vương.
Phỉ Áo đưa Đa Nhã tới phòng mẹ hắn.
“Mẹ, hôm qua Nhã Nhi không khỏe, không tới chúc thọ mẹ được, trong lòng vô cùng không yên, hôm nay đặc biệt tới chúc thọ mẹ.” Phỉ Áo nói xong, chuyển hướng về phía Đa Nhã, trừng mắt liếc nàng, bảo nàng cẩn thận đáp lời.
Đa Nhã bị một tiếng “Nhã Nhi” kia làm cho sợ ngây người, từ lúc nào mà bọn họ thân mật như vậy, cho đến khi Phỉ Áo dùng tay nhéo nhéo nàng, nàng mới tỉnh lại.
Động tác của Phỉ Áo đối với Đa Nhã đương nhiên không thể thoát khỏi con mắt Bắc Lăng Vương phi. Đứa con trai này của bà thích lang thang ở ngoài, bà không quản được, nhưng sợ nhất là Phỉ Áo cũng lấy một nữ tử giang hồ, vậy thì càng không kéo được hắn trở về. Cho nên bà vẫn hy vọng Phỉ Áo có thể tìm được nhân duyên tốt trong kinh thành, cũng dễ yên tâm. Nhưng về hôn sự của Phỉ Áo, ngay từ đầu hắn đã nói, tuyệt đối không để người khác sắp xếp, ngay cả đường huynh của hắn là Hoàng đế cũng không ngoại lệ.
Bắc Lăng vương phi nhìn Đa Nhã, càng nhìn càng mừng, diện mạo cực kỳ xinh đẹp, đứng đầu kinh thành, lại là quận chúa của phủ Nam Tĩnh Vương, thân phận không thua kém Phỉ Áo, vì vậy Bắc Lăng Vương phi càng ân cần với nàng.
“Vương phi nương nương, chúc người phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn.” Đa Nhã dâng lên lễ vật mà Phỉ Áo đã chuẩn bị sẵn.
Mẫu thân của Phỉ Áo đưa tay nhận, mở ra nhìn, là một chiếc vòng tay ngọc bích màu xanh rất đẹp, làn da bà trắng nõn, ngọc bích rất hợp với bà, vì vậy ngọc bích vẫn là đồ trang sức Bắc Lăng vương phi thích nhất, bà thấy Đa Nhã có con mắt thẩm mỹ như vậy lại càng thích.
Dưới sự nhiệt tình của Bắc Lăng vương phi và sự uy hiếp của Phỉ Áo, Đa Nhã tâm không cam tình không nguyện mà ở lại phủ Bắc Lăng vương dùng cơm trưa, Thượng Quan Vũ Tâm đương nhiên cũng ở đó.
Trên bàn ăn thấy Phỉ Áo không ngừng quan tâm tới Thượng Quan Vũ Tâm, Đa Nhã buồn bực muốn ném đũa bỏ đi, nhưng nàng lại sợ Bắc Lăng vương phi không vui. Sắc mặt Đa Nhã càng khó nhìn, sắc mặt Phỉ Áo lại càng vui vẻ, rốt cuộc Đa Nhã không nhịn được nữa, buông đũa xuống.
“Ta dùng xong rồi, mọi người từ từ dùng, ta phải về nhà.” Nàng xoay người muốn đi.
“Chờ một chút, ta tiễn nàng.” Phỉ Áo nói, nhưng không phải câu hỏi mà là câu khẳng định.
“Không, không cần.” Đa Nhã gần như chạy ra khỏi cửa, thất lễ trước mặt Bắc Lăng vương phi như vậy, nàng đã không chống đỡ được nữa rồi.
Đáng tiếc Phỉ Áo vẫn đưa nàng tới tận cửa khuê phòng.
“Phỉ Áo, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Đa Nhã bị Phỉ Áo làm cho bốc hỏa, cũng không thèm gọi hắn là Vương gia nữa, “Ta biết, ta vô lễ với Thượng Quan cô nương, nhưng ta đã xin lỗi rồi, ngày sinh của mẹ ngươi, ta không đi, nhưng hôm nay ta đã tới bù, ngươi còn muốn thế nào nữa?”
“Không muốn thế nào cả, chỉ là, nàng cho rằng làm sai chuyện chỉ cần một câu xin lỗi là xong?” Phỉ Áo vẫn trào phúng như trước.
Đa Nhã không nói lời nào, xem như ngầm đồng ý.
“Vậy ý của nàng là, nếu ta khinh bạc nàng, cũng chỉ cần nói một câu xin lỗi là được?”
~ FIN ~
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian